Em và chồng em bằng tuổi, chúng em mới
kết hôn được 5 tháng. Tuy nhiên, trước khi kết hôn, chúng em đã có 9 năm
yêu nhau. Suốt 9 năm ấy, mặc dù cũng có nhiều lúc chúng em mâu thuẫn,
cãi nhau, và em muốn chia tay, nhưng chia tay rồi lại quay lại, sự thân
thuộc vì thời gian ở gần nhau quá lâu khiến em không còn đủ mạnh mẽ để
có thể dứt khoát khỏi mối quan hệ này. Vì thế mà đám cưới diễn ra, nhưng
cưới nhau rồi mới thấy, anh ta càng ngày càng tệ với em.
Chúng em lấy nhau được hai tháng thì em
có bầu. Thời gian có bầu, em vẫn đi làm công ty, về nhà, em lại lăn lóc
với hàng đống công việc gia đình. Còn chồng em thì vẫn trong vai chàng
công tử ham chơi lười làm vì được bố mẹ chiều chuộng như ngày nào. Không
bao giờ anh giúp đỡ em được một việc gì.
Đến khi cái thai to hơn, em gần như kiệt
sức vì nghén ngẩm và mệt mỏi, em bảo anh giúp em nhưng anh lờ đi, vì
thế mà chúng em cãi nhau.
Rồi từ cãi nhau, anh đánh em, đạp em ngã
lăn từ cầu thang tầng 2 xuống. Em ngất đi. Hôm sau tỉnh dậy, em thấy
mình đang nằm trong phòng bệnh. Bác sĩ thông báo, cái thai đã không còn
nữa. Vì thế mà em đau đớn.
Nhìn thấy chồng, em dùng hết sức mình để
lao đến mà cào cấu khóc lóc, và chửi bới (tất nhiên em không bao giờ
chửi bậy). Vậy mà anh ta lại xô ngã em. Rồi mẹ chồng em lao vào can ngăn
chúng em, nhưng vừa can, bà vừa chửi em. Cho rằng, việc xảy ra như vậy
là lỗi của em.
Em càng điên cuồng. Em hét to đến mức
các bác sĩ phải vào can thiệp, nhưng chưa can thiệp được thì bố chồng em
xông vào tát em, bắt em “im mồm”. Em thấy mình yếu thế nên đành phải
ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.
1 tuần sau về nhà, em sững người khi
phát hiện trong điện thoại của chồng là một loạt các hình ảnh ăn chơi
sàm sỡ của chồng với những người phụ nữ khác. Em hỏi thì chồng em bảo,
đó là gái làng chơi, hơi đâu mà ghen cho mệt người.
Em cũng định không ghen, bỏ qua cho anh
ta, nhưng càng nghĩ, em càng bức xúc. Con thì vừa mất, vợ lại nằm viện,
vậy mà anh ta đi làm những việc nhơ bẩn kia. Vì thế mà em lại làm ầm
lên.
Và lần này thì mẹ chồng em ra mặt bênh
chồng em. Mẹ em bảo, là phận đàn bà, chồng có tồi tệ đến đâu cũng phải
ngậm miệng mà chịu đựng, làm ầm lên nó đánh cho cũng không ai thương.
Còn bố chồng em thì bảo, “nó là đàn ông, nó còn có quyền năm thê bảy
thiếp, chịu được thì ở, không thì … biến”
Em nghe mà “ba máu sáu cơn” nhưng em
không làm được gì. Hơn 2 tháng sau, em nghe lỏm được câu chuyện của
chồng em với bố mẹ anh ta. Anh ta bảo, anh ta trót có con với cô bạn
đồng nghiệp, giờ mà không giải quyết êm đẹp thì anh ta mất việc như
chơi. Bởi bố cô ta đang là sếp của chồng em. Mà giải quyết êm đẹp thì
không có cách nào khác ngoài cách là cưới cô ta về làm vợ.
Bố mẹ chồng em nghe rồi gật gù. Ông bảo, phải tìm cách để đuổi em ra khỏi nhà rồi mới cưới xin được.
Xem thêm tamsu tham kin
Em nghe đến đây thì không kiềm chế được
nữa. Em mở cửa, xông thẳng vào phòng và lại làm ầm ĩ lên. Thế là, anh ta
cầm tay em và lôi ra khỏi nhà. Sau đó, anh ta đóng cổng không cho em
vào nhà nữa.
Em ngồi ở cổng suốt cả chiều, rồi cả
đêm, nhưng không một ai trong nhà chồng đoái hoài. Cuối cùng, em phải
bắt xe về nhà mẹ đẻ khi trong người không một xu dính túi.
2 hôm sau, em trở về nhưng anh ta và cả
bố mẹ anh ta cũng không cho em vào. Anh ta còn mang hết quần áo, đồ đạc
của em ném ra cổng rồi hẹn em gặp gỡ ở trên tòa. Em gọi chính quyền đến
giải quyết nhưng không làm được gì vì gia đình chồng em khá quyền lực ở
địa phương. Vì thế, em đành phải ôm theo quần áo đồ đạc của mình ra đi.
Đến nay, chúng em vẫn chưa hòa tất thủ
tục ly hôn, nhưng em nghe bạn bè nói, thứ 4 tuần tới, anh ta sẽ tổ chức
đám cưới. Có điều, cô dâu trong đám cưới lại không phải cô đồng nghiệp
mang thai kia mà là một người lạ hoắc nào đó.
Em nghĩ mà cay đắng quá. Em muốn trả thù, muốn anh ta và gia đình anh ta phải trả giá cho sự độc ác của mình.
Xem thêm toctien
0 nhận xét:
Đăng nhận xét